Site icon 789BET

Manuel Neuer: Lời giã từ sau cuối với tuyển Đức

Manuel Neuer Lời giã từ sau cuối với tuyển Đức 1

Manuel Neuer đã tuyên bố giã từ sự nghiệp thi đấu quốc tế sau 124 lần ra sân cho ĐT Đức kể từ năm 2009. Thủ thành sinh năm 1986 mới đây đã có những lời sau cuối, khép lại một hành trình cùng Die Mannschaft.

Gửi đội tuyển Đức thân thương

Tôi không thường làm những việc như thế này bởi là một người kín tiếng. Nhưng giờ đây, khi giã từ sự nghiệp đội tuyển quốc gia, tôi muốn viết nhiều hơn là một bài đăng đơn thuần trên Instagram.

Tôi muốn cho mọi người biết rằng, đội tuyển Đức và bóng đá có ý nghĩa quan trọng với tôi như thế nào. Thành thật mà nói, quyết định giã từ sự nghiệp ĐTQG thật khó khăn.

Tôi bị giằng xé giữa lý trí và trái tim.

Trái tim nói với tôi rằng: “Bạn sẽ nhớ điều này rất nhiều, nhớ về niềm tự hào khi chơi cho đất nước của mình, nhớ cảm giác được chinh chiến bên những người đồng đội”.

Nhưng sau khi nói chuyện với gia đình, tôi cảm thấy mình đã ra đi đúng lúc. Tôi rất muốn nói lời tạm biệt bằng một danh hiệu tại Euro. Thế nhưng, việc góp mặt tại giải đấu và chứng kiến NHM ủng hộ thế hệ mới của bóng đá Đức cũng là một thành công rồi.

Chỉ 18 tháng trước, tôi còn tự hỏi liệu mình có còn chơi bóng đá nữa không. Lúc đầu khi tôi bị gãy chân, tôi nghĩ rằng đó không phải là vấn đề lớn. Trực thăng sẽ đón tôi, các bác sĩ sẽ làm việc của họ và tôi sẽ trở lại sân cỏ. Nhưng khi tôi đến bệnh viện, rõ ràng đây không chỉ là một vết gãy xương bình thường.

Tương lai của tôi với tư cách là một cầu thủ bóng đá đang bị đe doạ. Phần khó nhất là những lo lắng bủa vây. Một phút trước, bạn đang trượt tuyết, phút sau, bạn lại đang nhìn chằm chằm vào bức tường bệnh viện, suy nghĩ rằng niềm đam mê đã là một phần của con người bạn, nó có thể bị tước mất bất cứ lúc nào.

Tôi sợ lắm. Tôi nghĩ bất kỳ ai cũng sẽ sợ như vậy. Tôi đã dành một tuần trong bệnh viện, và sau đó, bác sĩ trị liệu và bác sĩ bắt đầu đến nhà chúng tôi mỗi ngày. Tôi sẽ không bao giờ quên cảm giác nhẹ nhõm khi họ nói với tôi rằng tôi sẽ ổn.

Và tôi nhớ Giáng sinh năm đó, khi tôi mời bác sĩ và gia đình ông ấy đến uống cà phê với chúng tôi. Sau khi điều trị, chúng tôi đã có một buổi chiều tuyệt vời bên nhau tại nhà của tôi. Đội ngũ y tế tại Bayern Munich cũng là một phần quan trọng trong quá trình hồi phục.

Vài tháng sau, tôi đã bắt đầu đặt ra những cột mốc cho chuỗi ngày trở lại. Những bước đầu tiên tự mình bước đi. Lần đầu tiên chạy lại. Buổi tập đầu tiên. Trận đấu đầu tiên. Mọi mục tiêu, tôi đều không đạt được.

Tôi tiếp tục nỗ lực. Và với sự giúp đỡ của gia đình, bạn bè, đồng đội, tôi đã trở lại sân cỏ vào tháng 10 năm 2023, chưa đầy 7 tháng trước Euro.

Khi danh sách dự giải đấu được công bố và có tên tôi, đó là một trong những thành tích đáng tự hào nhất trong cuộc đời. Tất nhiên, đã có người nghi ngờ liệu tôi có thể tiếp tục là lựa chọn số một cho vị trí khung gỗ hay không.

Ở tuổi 38, sau gần một năm nghỉ thi đấu, tôi hiểu sự lo lắng đó. Nhưng đội ngũ nhân viên đã đảm bảo với tôi rằng tôi sẽ phải chiến đấu cho vị trí ấy, và tôi biết mình đã làm tốt.

Tôi thậm chí còn tự nhủ, tuổi thật của mình có lẽ là 35, nếu không tính những tháng ngày chấn thương đã lấy đi của tôi.

Khi trận đấu đầu tiên bắt đầu, tôi cảm thấy hồi hộp khi tham gia một giải đấu lớn. Tôi đã gạt bỏ mọi thứ sang một bên. Tôi đang ở nơi tôi yêu thích nhất trên trái đất…. Giữa khung thành. Thi đấu cho đất nước của mình.

Và tôi nhớ lại cảm giác nhiệt huyết từ đám đông một lần nữa. Là một đội, chúng tôi đã làm việc rất chăm chỉ để giành lại sự gắn kết với người hâm mộ, và tôi tin rằng tại Euro này, chúng tôi đã khơi lại được tinh thần đó.

Tại Euro, chúng tôi đã cảm nhận lại được điều đó. Chúng tôi đã cảm nhận được điều đó từ những ngày đầu hội quân. Khi chúng tôi cùng nhau tập luyện, bạn có thể thấy rằng mỗi người trong chúng tôi đều biết có bao nhiêu thứ đang đe doạ.

Và trong thời gian rảnh rỗi, chúng tôi tạo ra bầu không khí tuyệt vời. Bạn có biết cái cảm giác mà khi bạn còn là một đứa trẻ, cuối cùng trường học cũng kết thúc, và bạn có cả một mùa hè để chơi đùa với bạn bè. Đó chính là cảm giác của tôi.

Chúng tôi chơi poker, boccia, ném phi tiêu và bóng bàn. Tôi tự hào đã thắng hầu hết mọi người trong trò ném cornhole, dù Thomas Muller có vẻ không đồng ý và luôn tố tôi dùng trick “lỏ”. Anh ấy là người rất hơn thua, giống như tôi vậy.

Muller biết tôi sẽ đánh bại anh ta ở nên đã từ chối chơi. “Anh ném giỏi quá.” – Đó là kiểu của Thomas. Bạn còn có thể làm gì với anh ấy bây giờ?

Tất nhiên, thật cay đắng khi thua ở tứ kết, nhưng tôi tin rằng chúng tôi đã bắt đầu một điều gì đó mới mẻ vào mùa hè này. Chúng tôi đã xây dựng một đội hình trẻ, có bản sắc và sự quan tâm của người dân Đức đã trở lại.

Chúng tôi là một đội, nhưng trước đây chúng tôi không phải lúc nào cũng làm được điều đó. Tôi tin chúng tôi đã mở ra một chương mới cho bóng đá Đức.

Khi tôi giải nghệ, tôi có rất nhiều cảm xúc tích cực. Mọi người đều vui mừng về màn trình diễn của tôi, và tôi có thể cảm thấy rằng phần cảm xúc trong tôi muốn tiếp tục. Tôi rất muốn tiếp tục với đội bóng này, vì tôi tin tưởng và đã đầu tư rất nhiều vào nó.

Nếu tôi tiếp tục đồng hành cùng đội tuyển ở hành trình tới, tôi sẽ tham dự World Cup 2026 ở tuổi 40. Hiện tại, cơ thể khiến tôi cảm thấy rất khỏe, nhưng không ai có thể nhìn trước được tương lai.

Năm tháng trước, ngay trước thềm Euro, cũng là lần đầu tiên tôi được làm cha. Khi tôi trao đổi với bạn bè và gia đình, quyết định đã trở nên rõ ràng. Đây chính là thời điểm thích hợp.

May mắn thay, lời tạm biệt sẽ dễ dàng hơn khi bạn có nhiều kỷ niệm đẹp. Sắp tới chúng tôi sẽ kỷ niệm 10 năm World Cup 2014. Đó là sự kiện mà tất cả những cựu tuyển thủ vẫn nói đến, và điều buồn cười là nó thực sự bắt đầu không tốt.

Chúng tôi đã đánh bại Bồ Đào Nha trong trận đầu tiên, nhưng Pepe đã bị đuổi khỏi sân sớm và chúng tôi đã không thực sự chơi tốt. Và tại đại bản doanh của chúng tôi ở Bahia thì… thú vị.

Tôi nhớ mình nằm trên giường và thấy nước mưa nhỏ giọt qua mái nhà. Khi tôi đang cố ngủ, những con vật hoang dã, kỳ lạ này đang ríu rít và hú bên ngoài cửa sổ. Tôi cảm thấy như mình đang ở trong một bộ phim tài liệu về thiên nhiên hoang dã.

Quạ!!! Quạ!!! Raaahhh!!!

Ngay cả những chú chim cũng không để tôi yên. Sau khi chúng tôi hòa 2–2 ở lượt trận thứ hai với Ghana, tôi đã viết một tấm bưu thiếp cho một người bạn ở Đức. Có lẽ tôi có thể gửi cho anh ấy một tin nhắn văn bản, nhưng có một sức hấp dẫn nhất định khi viết thư. Tấm bưu thiếp có bãi biển, và ở mặt trong tôi đã viết một cái gì đó như…

“… Tôi nghĩ chúng ta sẽ rời giải đấu rất sớm. Cảm giác của tôi thực sự không tốt lắm. Nhưng chúng tôi đang nỗ lực hết sức…”

Nghe có vẻ buồn cười phải không? Bóng đá là một môn thể thao thú vị. Nhưng thành thật mà nói thì đây chính là cảm giác của tôi. Sau đó, chúng tôi đã vượt qua vòng bảng, giành được một vài chiến thắng khó khăn, và bất ngờ thay chúng tôi đã vào bán kết gặp Brazil, khi họ không có sự phục vụ của Neymar và chịu rất nhiều áp lực.

Tỷ số 7–1 cũng là một bất ngờ đối với chúng tôi. Sau trận đấu, chúng tôi đã ôm những người Brazil, vì chúng tôi đã quen biết họ từ những lần chạm trán ở châu Âu. Chúng tôi rất thông cảm cho hoàn cảnh khó khăn của họ. Chúng tôi đã ăn mừng chiến thắng của mình một cách lặng lẽ, vì tôn trọng chủ nhà, tôi nghĩ chúng tôi đã nhận được sự ủng hộ của rất nhiều người hâm mộ Brazil trước trận chung kết. Một trong những kỷ niệm đáng nhớ của tôi tại giải đấu đó là cách họ đối xử tốt với chúng tôi.

Và phần cuối cùng…. Bạn biết thời điểm tôi mong chờ nhất là gì không? Cũng giống như khoảnh khắc tôi thích nhất trong bất kỳ chiến thắng nào.

Đó là tiếng còi kết thúc trận đấu.

Khi tiếng còi vang lên, cuối cùng bạn cũng đã có thể tận hưởng. Tôi nhớ rằng tất cả chúng tôi đã cùng ôm nhau và cười trên bãi cỏ tại Maracanã. Ở Đức, chúng tôi gọi đó là “shock moment”. Đó là khi thời gian như ngừng trôi trong một vài giây vậy

Đột nhiên tôi nhớ lại tất cả những khoảnh khắc đã đưa tôi đến đây.

Giống như lần đầu tiên tôi bước ra sân cỏ ở Schalke lúc bốn tuổi, và không ai khác muốn chơi ở vị trí thủ môn, huấn luyện viên của tôi khi đó đã nói, “Manuel, từ bây giờ cậu là thủ môn.”

Giống như lúc mẹ tôi phải thay máy giặt hai năm một lần vì quần áo của tôi quá bẩn khi chơi trên sân đất nện, lăn lộn bắt bóng và trở về nhà trông giống như một chú chó lấm lem toàn bùn.

Giống như khi tôi chơi ở vị trí tiền vệ ngoài phố với bạn bè, để cuối cùng tôi có thể chơi bóng giỏi bằng chân.

Giống như khi tôi phải rời xa gia đình và bạn bè để đến trường nội trú, theo đuổi ước mơ của mình, và tôi đã cô đơn như thế nào khi ở đó. Tôi tự hỏi, “Tại sao tôi lại làm cuộc sống của mình trở nên khó khăn đến vậy? Liệu điều đó có thực sự đáng không?”

Vâng, Manu….

Vâng, nó đáng giá. Bạn đã làm điều đó vì cảm giác khi nghe tiếng còi kết thúc trận đấu.

Có lẽ tôi cũng có thể giành được danh hiệu Euro, nhưng tôi không hối tiếc. Khi con trai tôi lớn lên và mọi người nói về việc cha nó chơi cho đội tuyển Đức, tôi hy vọng rằng di sản mà tôi để lại là đã thi đấu mà không hề sợ hãi, và tôi đã giúp các đồng đội của mình trở thành những cầu thủ tốt hơn mỗi ngày.

Nếu đó là những gì họ nói về tôi thì sẽ hạnh phúc biết bao. Bây giờ tôi có thể tập trung vào việc giúp Bayern trở lại nơi chúng tôi thuộc về.

Ở tuổi 38, tôi vẫn còn niềm đam mê bóng đá như trẻ thơ. Nếu tôi thấy một quả bóng nằm trên cỏ cách xa 20 mét, tôi phải chạy tới và làm gì đó với nó. Đá bóng, đánh đầu… gì đó. Tôi không thể để nó nằm đó một mình. Đó là một tội ác đối với bóng đá. Các huấn luyện viên của tôi cười, vì tôi trông giống như một đứa trẻ vừa mới khám phá ra trò chơi này, nhưng đối với tôi, nó luôn như vậy.

Ngày mà tôi không còn chạy tới để lấy quả bóng nữa, tôi biết đã đến lúc phải dừng lại.

Nhưng đối với đội tuyển quốc gia, tôi sẽ xem các đồng đội cũ của mình thi đấu như một người hâm mộ thực thụ. Tôi trân trọng tất cả các bạn, vì những nỗ lực của chúng ta, vì những kỷ niệm đã chia sẻ, vì tất cả những tiếng cười đùa. Tôi sẽ nhớ mọi người.

Tiếp tục xây dựng những gì chúng ta đã bắt đầu. Đừng đánh mất cảm giác đó. Cảm ơn vì mọi thứ.

Nguồn: Auf Wiedersehen, Germany – Manuel Neuer – The Player Tribune

Exit mobile version