Site icon 789BET

Antonio Di Natale: Chàng hoàng tử của Zebrette

thumb bai TDP

Được người dân Udine yêu mến gọi là “Hoàng tử” nhờ tài năng và thái độ của mình, Antonio Di Natale nên được tôn vinh như một hình mẫu trái ngược với các siêu sao có những được quyền tốt nhất bên ngoài kia. Di Natale là một người chăm chỉ, luôn xuất hiện với nụ cười và giọng điệu rất tử tế. Với những gì đã cống hiến, đã hy sinh, anh sẽ mãi mãi sống trong trái tim của những người dân Friuli. 

Đó là ngày 15 tháng 5 năm 2016 tại sân vận động Friuli ở Udine và đó cũng là trận đấu cuối cùng của Antonio Di Natale sau 438 lần ra sân và 226 bàn thắng cho Udinese. Hoàng tử của bóng đá Ý đã quyết định rời xa Zebrette –  đội bóng yêu quý của anh. Ngày hôm đó, đội bóng của anh gặp Carpi – một đội bóng đang chiến đấu quyết liệt để tránh xuống hạng.

Di Natale ngồi trên ghế dự bị trong hiệp 1 ở trận đấu cuối cùng trong sự nghiệp của mình. Trong khi đó, khắp 4 khán đài của sân Friuli, đám đông vẫn đang giơ cao những tấm biển có biểu tượng số 10 và tên Di Natale. Và phải chờ đến gần hết thời gian của trận – thời điểm khi Udinese chỉ còn chơi với 10 người và bị dẫn trước hai bàn, Di Natale mới được vào sân ở phút 78. Ngay lập tức, tiếng hò reo ở khắp sân lại vang lên, một quả phạt đền được trao và Di Natale là người bước lên thực hiện. Bàn thắng thứ 227 của anh được ghi với sự chính xác và tự tin của một bậc thầy bóng đá.

Khi mùa giải Serie A 2015-16 khép lại, chúng ta đã được chứng kiến điểm hồi kết của một trong những sự nghiệp vĩ đại nhất, của một tiền đạo rất xuất sắc trong lịch sử bóng đá Ý. Cái tên Di Natale đã quyết định nói lời từ giã với Zebrette cùng hàng loạt kỷ lục ấn tượng. Một số trong kỷ lục đó, có lẽ sẽ không bao giờ bị phá vỡ trong màu áo sọc trắng đen của câu lạc bộ thuộc miền bắc nước Ý. Sau một mùa giải mà Di Natale chỉ ghi được 1 bàn sau 22 trận, cầu thủ 38 tuổi sẽ rời câu lạc bộ mà anh đã phục vụ suốt 12 mùa giải với tư cách là cầu thủ ghi bàn vĩ đại nhất mọi thời đại của Udinese và đứng thứ 6 trong danh sách những cầu thủ ghi bàn xuất sắc nhất lịch sử Serie A. Với ngần ấy thành tích trong màu áo Udinese, vị trí của Di Natale trong lịch sử đã được bảo đảm một cách chắc chắn.

Di Natale sinh ra ở Napoli và là một cầu thủ bóng đá tài năng từ khi còn nhỏ. Ở tuổi 16, anh được phát hiện bởi các tuyển trạch viên và trở thành tài năng triển vọng hàng đầu tại Empoli – nơi anh ngay lập tức thể hiện được tốc độ và khả năng săn bàn của mình.

Là một người sống giản dị và khiêm tốn, Di Natale đã kết hôn với mối tình đầu của mình – Ilenia Betti. Họ cùng nhau xây dựng một gia đình ở Udine để tránh xa ánh đèn sân khấu và từ chối những lời đề nghị từ các đội bóng lớn như Juventus ở Turin, Guanzhou Evergrande của HLV Marcello Lippi, và nhiều cơ hội tham gia Major League Soccer với số tiền ngày càng tăng lên qua từng năm. Chính vì tình yêu không bao giờ vơi cạn dành cho bóng đá và một tình yêu bất diệt cho thành phố mà anh coi là quê hương, Di Natale đã tiếp tục ra sân và khoác lên mình màu áo của Zebrette.

Khi đồng đội Piermario Morosini qua đời trên sân vì đột quỵ tim, Di Natale đã tự đứng ra nhận trách nhiệm để lo cho người chị tàn tật của Morosini – một người không còn gia đình vì cha mẹ họ đã qua đời. Di Natale được biết đến như cầu thủ có tính chuyên nghiệp và sở hữu tinh thần thể thao luôn cháy bỏng. Anh là người luôn đặt đạo đức nghề nghiệp lên trên vinh quang cá nhân hay thành tích đội bóng. Trong thời gian thi đấu, Di Natale đã nhận được giải “Fairplay từ Serie A vì hành động đá bóng ra ngoài sân khi cầu thủ Libor Kozak của Lazio đang bị chấn thương. Tình huống ấy diễn ra khi Udinese đang bị dẫn 3-2 và có cơ hội ghi bàn vào phút cuối thông qua một pha phản công. Đối với Di Natale, tinh thần thể thao quan trọng hơn cả chiến thắng.

Di Natale đã phải trải qua một sự nghiệp thi đấu ít nhận được sự chú ý ở Udine. Phải mất rất nhiều năm, anh mới được công nhận cho tài năng xuất sắc của mình trong vai trò tấn công. Đối tác chiến lược trên hàng công mà anh có với Vincenzo Iaquinta đã trở thành một bước ngoặt quan trọng trong sự nghiệp của Di Natale nói riêng và sự đi lên của Udinese nói chung. Thời điểm đó, chân sút sinh năm 1977 chỉ mới chia tay Empoli – đội bóng phải xuống hạng ở năm 2004 – để bắt đầu hành trình quan trọng nhất trong sự nghiệp của anh với Zebrette.

Trong mùa giải ra mắt tại Udine, Di Natale đã chơi 33 trận, ghi 7 bàn và giúp đội bóng vùng Friuli giành vị trí thứ tư chung cuộc ở mùa giải 2004/05, qua đó giành một suất tham dự Champions League mùa 2005/06. Đây là lần đầu tiên Udinese được tham gia giải đấu lớn nhất thuộc hệ thống của UEFA dành cho các CLB tại Châu Âu. Và đó cũng chính là cơ hội cho Di Natale tỏa sáng trên sân khấu lớn nhất.

Trước đó, Udinese từng tham gia UEFA Cup và Cúp Mitropa – một giải đấu dành cho các câu lạc bộ vô địch giải hạng hai ở quốc nội, giải đấu tồn tại từ năm 1927 đến 1992 nhưng đã đổi thể thức sau thế chiến thứ 2. Cúp Mitropa được coi là sự tiếp nối của giải đấu bóng đá quốc tế đầu tiên được biết đến với tên Challenge Cup. Nó khởi nguồn vào năm 1897 tại Vienna và đã được tái tổ chức nhiều lần qua các năm.

Vào đầu mùa giải 2004-05, hầu hết mọi người đều nhận ra rằng Di Natale là một cầu thủ đặc biệt. Thời điểm đó, anh là một trong những cầu thủ xuất sắc nhất tại Serie A với một thân thể nhanh nhẹn trong các pha phản công và là một chân sút luôn mang lại sự chết chóc cao khi có cơ hội trước khung thành đối phương. Tính cách khiêm tốn và lòng trung thành với câu lạc bộ của anh đã được thể hiện ngay từ những ngày đầu tiên. Chính vì tinh thần này mà anh đã nhận được sự yêu mến bởi một nhóm cổ động viên – những người giờ đây có thể coi anh là tiền đạo vĩ đại nhất trong lòng họ. Sau ba mùa giải với Zebrette, Di Natale được bổ nhiệm làm đội trưởng câu lạc bộ. Khả năng lãnh đạo của anh đã giúp dẫn dắt Udinese chạm tới những đỉnh cao chưa từng thấy trước đây trong lịch sử đội bóng.

Là một đội bóng thường xuyên nằm ở nhóm giữa bảng xếp hạng, đôi khi còn bị xuống hạng vì phong độ tệ hại, Udinese chưa bao giờ được coi là một câu lạc bộ đáng sợ trước những gã khổng lồ của Milan hay Turin. Mặc dù là câu lạc bộ lâu đời thứ hai ở Serie A nhưng họ chưa bao giờ có đủ sự thách thức đến vị thế và trật tự trong môi trường bóng đá Ý. Phải đến khi anh chàng Di Natale, cao 1m7 tới đây và quyết định viết lại lịch sử cho Zebrette trên bản đồ bóng đá Ý.

Udinese đã gặp khó khăn trong lần đầu tiên tham dự Champions League khi họ chỉ kết thúc ở vị trí thứ 3 tại bảng C. Mùa giải năm đó, họ xếp sau Barcelona – đội sau đó đã lên ngôi vô địch và đội đứng thứ hai là Werder Bremen tới từ Đức. Trận thua 4-3 của Udinese trước đội bóng Đức đã khiến họ bị đẩy xuống tham dự giải đấu hạng hai của bóng đá châu Âu. Điều này cũng chính là để phản ánh cho vị thế từ xưa đến nay của Udinese chưa bao giờ rơi được vào top những đội bóng hàng đầu của Ý. Họ đã rất xuất sắc để có vé dự Champions League nhưng trên thực tế, thực lực và khả năng duy trì phong độ của Zebrette chưa bao giờ thuộc nhóm những đội bóng hàng đầu tại Châu Âu. 

Phong độ cá nhân của Di Natale đã bị lu mờ bởi người đồng đội Vincenzo Iaquinta, – cầu thủ đã lập hat-trick trong trận đấu với Panathinaikos ở loạt trận đầu tiên bảng C Champions League 05/06. Khi không còn thi đấu dưới thời HLV Luciano Spalletti – người đã dẫn dắt đội bóng giành vị trí thứ tư tại Serie A mùa giải 04/05, Zebrette cũng không đủ sức để tiến vào vòng loại trực tiếp. HLV có tính cách khá lập dị Serse Cosmi sau đó cũng đã bị sa thải chỉ sau 7 tháng tại vị Udinese.

Bất kể kết quả của các giải đấu châu Âu ra sao, Di Natale cũng không phải là kiểu cầu thủ bị cám dỗ bởi tiền bạc và sự hào nhoáng của các câu lạc bộ lớn khi họ đưa ra lời mời gọi với anh. Đặc biệt, Juventus đã từng rất quan tâm đến màn trình diễn của Di Natale và nuôi hy vọng muốn đưa anh về với Turin để thi đấu. Khi các tuyển trạch viên của Juventus chú ý đến tiền đạo nhỏ con này, có tin đồn rằng “Bà đầm già” sẵn sàng biến anh thành bản hợp đồng được kỳ vọng sẽ mang lại thành công lớn cho Juventus ở năm 2006. Tuy nhiên, Di Natale đã không màng đến điều đó, anh từ chối sự giàu sang để tiếp tục hành trình với những người hâm mộ đã trao cho anh “sự giàu có” theo một cách rất khác. Anh hài lòng ở Udine, cuộc sống của anh đã ổn định và anh đang bắt đầu lập gia đình.

Đến năm 2007, một đội khác cũng đã gửi lời mời gọi tới Di Natale. Tuy nhiên, lần này anh không cần phải chuyển nhượng đến bất kỳ đâu để nâng tầm đẳng cấp của mình bởi cơ hội góp mặt ở giải đấu lớn cùng đội tuyển quốc gia Italia cuối cùng đã đến với Di Natale.

Euro 2008 là giải đấu quốc tế lớn đầu tiên Di Natale được góp mặt. Tiền đạo này đã thi đấu tốt cho đội tuyển của Roberto Donadoni. Tuy nhiên, trong trận tứ kết gặp Tây Ban Nha, tiền đạo của Udinese đã bỏ lỡ một quả phạt đền quan trọng dẫn đến kết cục Italia bị loại trước chính nhà vô địch của giải đấu năm đó. Di Natale sau quãng thời gian đó đã trở thành một thành viên thường xuyên được góp mặt trong đội hình của Azzurri. Tốc độ nhanh nhẹn cùng khả năng dứt điểm sắc bén của Di Natale được cho là 2 điểm mấu chốt để người ta tin rằng anh chính là người sẽ thay thế vị trí Luca Toni sau World Cup 2006.

Tại World Cup 2010, Di Natale được trao chiếc áo số 10 huyền thoại cùng với áp lực lớn đi kèm. Đáng tiếc, đội bóng của Marcello Lippi đang trong giai đoạn chuyển giao và có một phong độ thi đấu rất kém cỏi. Thời điểm đó, Azzurri đã không thể vượt qua vòng bảng sau các trận hòa với Paraguay, New Zealand và cuối cùng là trận thua đau đớn trước Slovakia – trận đấu mà Di Natale cuối cùng cũng đã tìm được bàn thắng đầu tiên cho đội tuyển quốc gia Italia tại một giải đấu cấp quốc tế.

Sau khi đã có một sự nghiệp đủ đầy sự thăng hoa, Di Natale đã tham dự giải đấu quốc tế cuối cùng của mình tại Euro 2012. Ờ kỳ Euro lần này, ngôi sao của Udinese đã thực sự tạo nên sự khác biệt trong khi được đánh giá là một trong những tiền đạo xuất sắc nhất châu Âu.

Ở giải đấu năm đó, Di Natale là cầu thủ duy nhất có thể chọc thủng lưới được nhà đương kim vô địch Tây Ban Nha trong trận hoà 1-1 ở vòng khai màn của Euro 2012. Di Natale đã đá chính 5 trận và vào sân từ ghế dự bị trong trận chung kết gặp Tây Ban Nha – đội bóng được coi là ứng cử viên nặng ký và một lần nữa đã chứng minh họ là đội bóng xuất sắc nhất thế giới bằng chiến thắng 4-0 trước ĐTQG Italia dưới sự dẫn dắt của Cesare Prandelli. Chiến thắng đó cũng giúp La Roja tiếp tục nối dài tháng ngày thống trị Châu Âu và thế giới bằng thế hệ vàng mà họ có được với sự củng cố của các hào thủ tới từ Barcelona và Real Madrid.

Sau đó, Di Natale tuyên bố giã từ sự nghiệp thi đấu quốc tế vì cơ thể anh đã có dấu hiệu lão hóa và việc di chuyển liên tục đã ảnh hưởng đến phong độ của anh ở câu lạc bộ. Di Natale kết thúc sự nghiệp thi đấu quốc tế với 11 bàn thắng sau 42 trận thi đấu dưới sự dẫn dắt của nhiều HLV khác nhau.

Quay lại Udinese, mọi thứ vẫn không thay đổi khi Di Natale tiếp tục ghi bàn đều đặn qua từng năm ở giải đấu quốc nội. Nổi bật nhất chính là mùa giải 2009-10 khi anh ghi 29 bàn và trở thành Cầu thủ xuất sắc nhất Serie A và về nhì trong cuộc đua chiếc Giày vàng châu Âu (chỉ thua kém thành tích của Didier Drogba). Điều này nói lên tất cả phẩm chất của một tiền đạo đẳng cấp như Di Natale. Mặc dù anh không được ở trong một đội bóng mạnh bằng Chelsea, nhưng chàng tiền đạo sinh năm 1977 vẫn là đầu tàu duy nhất về khâu ghi bàn của Udinese. Chính những nỗ lực gánh vác đội bóng và các đồng đội mà người đã đặt anh vào hàng ngũ những cầu thủ xuất sắc nhất châu lục thời gian đó.

Trong mùa giải đó, Di Natale đóng góp tới 54% khả năng tạo cơ hội và duy trì sức ép tấn công của Udinese lên phía khung thành đối phương. Với một mùa giải xuất sắc như mùa 2009/10 kết hợp với sự chuyên nghiệp song song với lòng trung thành bất diệt với Udinese, chủ tịch Giampaolo Pozzo đã đề xuất treo vĩnh viễn chiếc áo số 10 của anh tại Udinese. Rất ít cầu thủ chuyên nghiệp nhận được vinh dự treo vĩnh viễn số áo khi thi đấu và việc Di Natale nhận được đề xuất này từ vị chủ tịch của CLB có thể coi là một phần thưởng xứng đáng cho những thứ mà anh đã tận hiến cho bóng đá thế giới nói chung và Zebrette nói riêng.

Luôn được coi là “một chú cá lớn vùng vẫy trong một vùng ao nhỏ”, nhưng Di Natale vẫn luôn có được những đối tác đáng nhớ trên hàng công trong sự nghiệp của mình khiến sự nghiệp thi đấu của anh có thêm nhiều màu sắc hơn. Nhưng nhìn chung, Di Natale là cầu thủ dựa chủ yếu vào kỹ năng cá nhân và khả năng dứt điểm của mình. Mặc dù anh đã từng chơi cùng những cầu thủ rất tài năng như Alexis Sánchez và Fabio Quagliarella, nhưng chính Di Natale lại luôn là người tỏa sáng rực rỡ nhất. Anh vẫn luôn có các riêng để khẳng định tài năng không thể bàn cãi của mình, nhưng cũng có một chút tiếc nuối về những gì đã qua bởi nếu Di Natale đạt đỉnh phong độ sớm hơn trong sự nghiệp thì có thể anh đã chạm đến được những thứ đỉnh cao hơn và đôi khi là một danh hiệu cho đội bóng mà anh đã gắn bó.

Khi những câu chuyện về bóng đá Ý được kể trong nhiều nhiều năm nữa và những câu chuyện huyền thoại về các cầu thủ vĩ đại của thế kỷ 21 được viết nên, chắc chắn sẽ phải có một chỗ dành cho Di Natale – người đàn ông trầm lặng, người đã luôn trung thành và tôn trọng mối quan hệ gia đình, một người luôn trọng tình đồng đội và tinh thần thể thao truyền thống của bóng đá Ý.

Được người dân Udine yêu mến gọi là “Hoàng tử” nhờ tài năng và thái độ của mình, Antonio Di Natale nên được tôn vinh như một hình mẫu trái ngược với các siêu sao có những được quyền tốt nhất bên ngoài kia. Di Natale là một người chăm chỉ, luôn xuất hiện với nụ cười và giọng điệu rất tử tế. Với những gì đã cống hiến, đã hy sinh, anh sẽ mãi mãi sống trong trái tim của những người dân Friuli. 

Exit mobile version